Chị sếp tôi hết nuôi em tới nuôi cháu, rồi trong hoài nghi, chị tự hỏi: 'Sau này già, mình có nhờ cậy được ai không'.

Hôm rồi tôi có dịp qua nhà cô bạn nữ, năm nay 36 tuổi. Nhà cô là một căn hộ studio chung cư gọn ghẽ, mua từ tiền tích cóp, hiện còn "mắc nợ không biết chừng nào trả hết".

Hiện cô bạn đang làm công việc mới mức lương cũng khá, đủ chi tiêu cho bản thân. Hiện cô bạn này tự xác định mình đã "quá thì", nên lựa chọn cuộc sống độc thân.

Dù vậy, khao khát xây dựng hạnh phúc gia đình theo tôi vẫn có. Bởi đang nói vài chuyện lặt vặt, thì cô bạn tự dưng than nếu ban đêm trái gió trở trời, không biết nhờ ai đưa đi bệnh viện, rồi lỡ có mổ xẻ, ai là người ký giấy cho, vì người thân ở quê xa.

Tôi chưa kịp bày tỏ điều gì thì cô bạn nói tiếp: "Nhà ở quê tưởng nhiều tiền lắm, gọi lên xin hoặc nói đưa giữ dùm hoài".

Tôi đã vài lần nghe chia sẻ như thế. Trong suy nghĩ của một số người, nhất là người thân, những người độc thân, chưa kết hôn thường sẽ có một khoản dư kha khá vì "đi làm có nuôi ai đâu mà không dư". Nếu nói mắc nợ mua nhà hoặc đang kẹt tiền, họ cũng không tin.

Chị sếp ở công ty cũ của tôi cũng như vậy. Một đời thay cho cha mẹ nuôi em, sau đó lại nuôi tiếp cháu trong sự hoài nghi: "Biết sao này già, tụi nó có nuôi lại mình không?".

Sáng nay tôi lại độc thông tin, dẫn ở nước ngoài "đánh thuế" người độc thân, đại ý để san sẻ chi phí phúc lợi... mà cũng băn khoăn giúp những người đang độc thân. Tôi thấy có ý kiến cho rằng chúng ta có nên làm theo không?

Tôi tin rằng, chẳng ai muốn sống độc thân cả, vì lý do này, lý do khác mới lựa chọn như thế. Khoan vội trả lời câu hỏi trên, tôi nghĩ cần đặt thêm câu hỏi: Ai là người dễ "bơ vơ" nhất, người có gia đình hay độc thân?

Đình Nguyên