"Anh nên nhường lại vị trí để đàn em đưa công ty đi lên", tôi nghĩ rất nhiều về câu nói này của các đàn em là đồng nghiệp.
Phòng tôi chỉ vỏn vẹn mấy người, tuy vào công ty kẻ trước người sau nhưng làm việc chung đã năm sáu năm nay.
Các dự án mỗi khi triển khai, tôi đều hỗ trợ hết mình. Các em không kiếm được khách hàng hoặc không chốt được hợp đồng, tôi vận dụng tối đa các mối quan hệ bên ngoài để giúp đỡ. Một số em cuối năm được công ty khen thưởng vì thành tích tốt, cũng là nhờ sự giúp đỡ của tôi.
Bây giờ, có lẽ họ đã đủ lông đủ cánh, không phải cậy nhờ tôi nữa nên nhiều lúc tôi thấy thái độ khác hẳn. Họ không còn cư xử như xưa. Lúc xưa, mỗi khi đi thang máy chung là nhường tôi đi trước, hay rủ tôi đi ăn uống, nhắn tin dạ vâng. Còn bây giờ cứ như tôi là người vô hình.
Đến nỗi, khi công ty tổ chức lại nhân sự, từng đàn em trở mặt, không phục mình nữa và nói thẳng tôi nên nhường lại vị trí thì tôi tự hỏi chẳng lẽ thời gian làm việc mình không góp phần phát triển công ty hay sao?
Chắc chắn tôi sẽ nghỉ việc. Tôi không sợ thất nghiệp, chỉ buồn vì mình rơi vào cảnh trớ trêu.
Mint
Đăng thảo luận