Đi lên từ đáy xã hội nên giờ thu nhập trăm triệu, nhà xe đầy đủ ở tuổi 34, tôi vẫn không bỏ được lối sống đậm chất 'quê mùa'.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo. Tuổi thơ của tôi là những chuỗi ngày cơ cực, khốn khó. Bố tôi đau ốm liên miên, thường xuyên nhập viện. Thế nên, mẹ phải một mình gánh gồng để nuôi hai anh em tôi khôn lớn.

Sau khi hai anh em chúng tôi trưởng thành, kinh tế của gia đình cũng dần khá hơn. Anh trai tôi lập gia đình và ở với bố mẹ. Còn tôi một mình lên thành phố lập nghiệp. Đến nay, tôi cũng đã có chút thành công nhất định với sự nghiệp. Ở tuổi 34, tôi có thu nhập gần trăm triệu đồng mỗi tháng, mua được nhà, sắm được xe hơi.

>> Thu nhập 37 triệu nhưng tôi không dám ăn bún bò 35.000 đồng vì ám ảnh nghèo

Thế nhưng, có lẽ vì đã quen với tuổi thơ khổ cực, nên đến giờ lối sống của tôi vẫn đậm chất "quê mùa". Dù ở thành phố lớn, tiền bạc cũng dư dả, nhưng tôi rất ít khi ra ngoài vào ban đêm, nói không với quán bar, karaoke và một số trò giải trí mà giới trẻ ngày nay yêu thích.

Áo quần tôi mua hàng tháng có lẽ không bằng 1% thu nhập. Dù tôi mang áo quần hàng hiệu, đắt tiền, nhưng số lượng rất ít, chỉ vừa đủ để mặc và hỏng mới thay mới. Mỗi lần về quê, dù tôi có lái xe tiền tỷ, nhưng vẫn chở theo đủ thứ nhà trồng được: từ rau, ngô, đến bí, bồng... Tôi mang lên phố để chia cho hàng xóm một ít làm quà, số còn lại cả nhà ăn bằng hết vì sợ bỏ phí công sức mà mẹ trồng trọt.

>> Sống tiết kiệm nhưng thoải mái nhờ công thức 7-1-1-1

Có thể nói, vì cả tuổi thơ cùng cực, sống ở tận đáy xã hội nên giờ có chút của ăn của để, tôi đem cho bố mẹ, gia đình anh trai bất cứ thứ gì cũng đều không tiếc. Tôi có thể đắn đo mua cái này, cái kia cho bản thân mình, nhưng với người thân trong gia đình thì tôi không bao giờ phải suy nghĩ nhiều. Mong những ai còn bố mẹ, anh chị em, hãy yêu thương họ nhiều hơn, vì chỉ có chúng ta mới là máu mủ một nhà.

Tran Van Nhu Quynh