Miền hoài niệm dấu yêu  第1张 Phố Hà thành bỗng như dịu dàng hơn trong làn gió heo may se lạnh khi Thu tới. Ảnh: Ngọc Vũ

Mùa Thu, cũng là khi bắt đầu năm học mới. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác run run, hồi hộp khi lần đầu được mẹ dắt đi khai giảng lớp 1. Ngôi trường Tô Vĩnh Diện trang hoàng cờ hoa rực rỡ, phụ huynh và học sinh thật đông và náo nhiệt. Tôi cứ nắm mãi bàn tay mẹ không rời. Cô giáo lớp 1 mỉm cười dịu dàng đón tôi vào xếp hàng, tôi ngoái đầu nhìn lại, vẫn thấy mẹ đứng ở cuối sân trường dõi theo tôi.

Thu đến, con phố quen thuộc bỗng như dịu dàng hơn trong làn gió heo may se lạnh lúc sớm mai. Hương mùa Thu mỏng nhẹ quyện cùng hương cốm non, hương hoa sữa đầu mùa, hương hoàng lan... lãng đãng, phiêu bồng khi gần khi xa. Hương mùa Thu nhẹ nhàng lan tỏa đến từng con ngõ nhỏ sâu hun hút, phả trên mái ngói thấm màu thời gian trên phố cũ.

Nắng Thu lạ lắm. Dường như, trong nắng có mật rót vào tim ta những xuyến xao rung cảm. Ta chợt nhớ về những ký ức ngọt ngào khi dạo bước trên đường Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng, Trần Phú trong nắng thu. Nắng lúng liếng trao duyên trong ánh mắt những người thầm thương trộm nhớ nhau.

Có những sớm mai tĩnh lặng, bên tách cà phê, ta chợt mỉm cười thích thú khi có trái sấu chín vàng ươm “hạ cánh” xuống mặt bàn. Ngước nhìn lên, tâm hồn ta bỗng thanh nhẹ lạ thường khi ngắm nhìn những trái sấu chín ửng vàng lấp ló trốn tìm trong vòm lá.

Trưa đến, nắng xuyên qua tán lá, rót mật trên những gánh hàng hoa. Mùa này, sen cuối vụ và cúc đại đóa đầu mùa khoe sắc bên nhau. Không chỉ có hoa sen, các bà các chị còn mang đến cho chúng ta cả đài sen và lá sen già để gói cốm.

Như một lời ước hẹn của đất trời, những hạt cốm xanh ngọc đầu mùa nép trong lá sen già cuối vụ mang cả hương sắc mùa thu đến cùng ta. Thấp thoáng trên phố, các chị hàng cốm đi qua với tiếng rao lảnh lót: “Ai cốm đơiiii...”. Cốm như một món quà kết tinh của gió mưa mùa Hạ cùng sương khói mùa Thu.

Chiều Thu, sương khói heo may lãng đãng trên hàng cây mái phố. Nắng Thu lấp lánh trên những ngọn sóng lăn tăn của hồ Tây, hồ Trúc Bạch. Thi thoảng, bóng đàn chim sâm cầm về tổ in dấu trên “mặt nước vàng lay, bờ xa mời gội” dệt bao nhớ thương trong lòng ta.

Khi màn đêm buông, hương hoa sữa ngọt ngào lan tỏa trong không gian. Hương hoa đánh thức miền ký ức xa xôi bỗng khe khẽ trở về.

Trong ký ức tôi, hoài niệm thu Hà Nội còn gắn với niềm vui rộn ràng của Tết Trung thu. Nhớ ngày còn nhỏ, cứ sau rằm tháng Bảy, trẻ con chúng tôi đã loay hoay tự làm đèn ông sao từ những những vật dụng kiếm được như giấy bóng kính, tre, giấy màu... Tôi và mấy bạn con gái tỉ mẩn ngồi bóc những hạt bưởi, xâu vào dây thép nhỏ, phơi khô để đốt trong đêm Trung thu. Bây giờ gặp lại, chúng tôi vẫn còn nhắc nhau về những thứ đồ chơi tự làm tuy không đẹp nhưng lại gợi bao thích thú.

Đêm Trung thu, phố Hà thành rộn ràng trong tiếng trống bỏi, trống ếch, trống đại của đoàn múa sư tử, rước đèn tỏa đi khắp các ngõ ngách. Ánh sáng lung linh của đoàn rước đèn, tiếng hát đồng dao vui nhộn, hương thơm tinh dầu hạt bưởi cháy... mãi theo vào giấc mơ tôi với hoài niệm vô ưu màu cổ tích.

Trải bao thăng trầm, khi “chạm tuổi heo may” của đời người, tôi chợt nhận ra, dư vị mùa Thu có chút buồn hanh hao, một chút an nhiên, một chút hoài niệm dệt từ ký ức. Dẫu đi qua bao mùa thanh xuân rực rỡ, sau cùng, điều ta mong đợi vẫn là sự bình yên dịu dàng của mùa Thu. Và... mỗi độ Thu về, lòng tôi lại thao thiết nhớ về mùa Thu Hà Nội, nơi mỗi hàng cây, góc phố, con đường đều gợi nhớ gợi thương.