Cũng nhờ lần trượt đại học năm đó, tôi đã có được bài học: Trong cuộc đời, mọi thứ đều có giá của nó; để sau này, tôi luôn phấn đấu vượt qua hoàn cảnh

Có lẽ, ai đã từng trải qua kỳ thi đại học đều không thể dễ dàng quên được những ngày tháng cuối cùng của tuổi học trò đáng nhớ ấy. Với tôi, lại càng không thể quên, vì tôi đã nếm trải đầy đủ mùi vị của sự cố gắng, lòng quyết tâm, sự lo lắng hồi hộp và nỗi buồn, thất vọng khi trượt đại học.

Tôi sinh ra và lớn lên ở miền đất đồng chiêm trũng. Quê tôi, bà con sống bằng nghề làm ruộng. Từ bé, tôi đã hết sức thấm thía cuộc sống khó khăn và vất vả của nhà nông. Chiến tranh gian khổ, ác liệt "tất cả cho tiền tuyến", khí thế cách mạng được lan truyền trong các tầng lớp nhân dân, nên dù có vất vả đến đâu thì muôn người vẫn thấy vui, tự hào vì mình đã góp một phần nhỏ bé vào sự nghiệp giải phóng dân tộc. 

Lớn lên một chút, đã ý thức được việc phải cố gắng học hành để sau này thoát khỏi cuộc sống khó khăn, để trở thành người có ích cho đời, cho xã hội. Cha tôi là một nông dân chính hiệu, ông thường căn dặn chúng tôi rằng: "Dù có khổ đến đâu thì cũng cố gắng mà học cho có cái chữ để sau này sống cho bớt khổ". 

Lời nói của cha như là kim chỉ nam trong tâm trí của tôi, thôi thúc tôi phải cố gắng học tập hơn nữa để sau này có tương lai tươi sáng hơn những người nông dân ở chốn quê lúc bấy giờ.

 TÔI TRƯỢT ĐẠI HỌC 第1张

Minh họa: Hoàng Đặng

Vào cấp ba, tôi ấp ủ ước mơ thi đỗ đại học. Tôi nuôi ước mơ ấy bằng sự nỗ lực, lòng quyết tâm, niềm mê say, hứng thú; với tâm niệm mình sẽ đỗ vào một trường đại học như mong muốn. Nhưng mong muốn và quyết tâm đôi khi không thắng nỗi hoàn cảnh. Cha mẹ tôi rất quan tâm, muốn tạo điều kiện, dành nhiều thời gian cho tôi học hành. Tuy nhiên, làng tôi ngày đó nhà ai cũng nghèo, biết sự học là rất quan trọng nhưng không dễ dàng thực hiện.